Bài viết dưới đây là chia sẻ của Trương Vinh trên nền tảng Toutiao đang thu hút sự chú ý của nhiều người.
Sếp cũ đột nhiên liên lạcSau gần 40 năm làm việc, năm 2022, tôi về nghỉ ngơi theo chế độ. Ở thời điểm đầu sau khi nghỉ hưu, tôi vẫn cập nhật tình hình của các đồng nghiệp. Song theo thời gian, những mối quan hệ dần mất kết nối. Tuy nhiên, mới tháng trước, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của anh Lương - Giám đốc cũ - người đã về hưu cùng với thời điểm của tôi. Trong tin nhắn, sếp cũ viết: “Trương Vinh ơi, đã lâu không gặp. Tôi muốn mời anh đi ăn tối và rất mong được gặp lại anh”.
Tất nhiên, không cần phải suy nghĩ, tôi đã đồng ý ngay lời mời này. Buổi tối hôm đó, tôi đến nhà hàng từ sớm bởi vô cùng phấn khích vì lâu ngày mới có dịp gặp lại đồng nghiệp cũ.
Ngay khi bước vào, tôi đã thấy anh Lương ngồi đợi sẵn ở một chiếc bàn nằm ngay giữa nhà hàng. Phải khoảng hơn 1 năm mới gặp lại, tôi thấy sếp của mình có phần già hơn trước. Tuy nhiên, ánh mắt và giọng nói của anh vẫn ấm áp như vậy.
Ảnh minh họa
Trong bữa tối ngày hôm đó, phần lớn thời gian chúng tôi dành để ôn lại những kỷ niệm làm việc cùng nhau, hỏi thăm về một vài người đồng nghiệp không còn giữ liên lạc. Anh Lương cũng kể cho tôi nghe về chuyến du lịch vừa qua với vợ con và hàng loạt những kế hoạch ấp ủ đang dần thành hiện thực. Tôi cũng chia sẻ với sếp của mình về những tháng ngày tập trung viết lách để xuất bản cuốn sách đầu tiên. Không chỉ thế, chúng tôi còn động viên nhau cố gắng duy trì sức khỏe và dành nhiều thời gian hơn để tận hưởng quãng thời gian nghỉ ngơi quý báu này.
Cho đến khi kết thúc bữa ăn, tôi chủ động thanh toán hóa đơn. Tuy nhiên, anh Lương mỉm cười, từ chối đề nghị của tôi và nhất quyết tự trả tiền bữa ăn ngày hôm đó. Để tôi không cảm thấy ngại, sếp gợi ý tôi có thể mời lại anh ấy vào bữa khác. Tất nhiên, tôi chấp nhận lời đề nghị này và hẹn gặp vào một bữa ăn gần nhất.
Về nhà sau bữa tiệc, tôi không quên nhắn tin cảm ơn anh Lương về bữa ăn ngày hôm đó. Sếp vẫn trả lời tôi nhiệt tình và nói một vài câu chuyện trước khi kết thúc ngày.
Cuộc gặp cuối cùngCho đến sáng ngày hôm sau, ngay khi vừa tỉnh dậy, tôi bất ngờ nhận được 3 cuộc gọi nhỡ từ anh Lương. Không hiểu có chuyện gì xảy ra, tôi lập tức gọi lại thì ở đầu dây bên kia liên tục báo bận. Cho đến khi số điện thoại này gọi lại, tôi nhấc máy thì ở đầu dây bên kia lại là giọng nữ. “Tôi là vợ của anh Lương. Tình trạng bệnh của anh ấy đang tiến triển rất xấu. Chồng tôi muốn thông báo đến anh để nếu có thể thu xếp thời gian hãy đến gặp anh ấy lần cuối”, chị vợ của sếp Lương nghẹn ngào chia sẻ ở đầu dây bên kia.
Ngay khi nhận được thông tin này, tôi bàng hoàng và không tin vào những gì mình nghe được. Bởi mới ngày hôm qua, anh ấy vẫn còn vui vẻ chia sẻ về những kế hoạch đã hoàn thành và một vài việc còn dang dở. Tuyệt nhiên, những câu chuyện về tình trạng sức khỏe không được nhắc đến. Nhưng đến ngày hôm sau, mọi chuyện đã hoàn toàn khác.
Vội lái xe đến bệnh viện, tôi gặp sếp Lương đang nằm trên giường bệnh. Sắc mặt của anh nhợt nhạt hơn hôm qua rất nhiều. Đặc biệt người anh cắm chằng chịt những ống dẫn thuốc. Thấy tôi đến, anh Lương vẫn mỉm cười và còn bông đùa: “May quá, chúng ta vẫn kịp gặp nhau ngày hôm qua. Chắc tôi phải xin lỗi trước, vì có lẽ bữa ăn tới nếu anh mời, tôi khó có thể tham gia được rồi”.
Chia sẻ thêm, chị vợ cho biết hôm qua thấy trong người khỏe hơn chút nên anh đã muốn ra ngoài bằng được để hẹn gặp tôi. Sau bữa ăn, anh một mực đòi trả tiền chứ không để tôi phải chi cũng bởi vì biết rằng khó có cuộc hẹn sau đó để đáp lại.
Vẫn là một người sếp mà khiến ai tiếp xúc cũng phải ngưỡng mộ, trước khi chia xa, anh đã dành khoảng thời gian quý giá cuối cùng để gặp những người đặc biệt. Tôi may mắn nằm trong số đó. Nhắc về chuyến du lịch, vợ anh Lương chia sẻ rằng chẳng có chuyến đi nào. Suốt 1 năm qua, anh ấy đã ở trong bệnh viện để chiến đấu với bệnh tật.
Ảnh minh họa
Nghĩ lại bữa tối bất ngờ hôm trước, tôi hiểu rằng đó là lần cuối cùng tôi được gặp riêng anh Lương. Song, tôi cũng tự trách bản thân đã không thực sự quan tâm sát sao đến người sếp đáng kính của mình. Để cho đến khi mọi chuyện quá muộn, tôi mới hiểu và trân trọng.